Tôi thường đứng giữa đám lúa ba vụ, nhìn chòm lúa nếp vươn cao kiêu hãnh. Lúc sắp chín, bông lúa nếp ngả màu nâu nhạt chứ không vàng như lúa gạo. Tôi thích tuốt những hạt lúa nếp vừa ngậm sữa để cắn, cảm nhận giọt sữa vỡ tứa ra, thơm và ngọt làm sao...
Khi lúa nếp chín, má tôi gặt, ba tôi đập, chị em tôi xúm xít bưng, gánh về phơi. Mẻ lúa vừa đủ nắng, thì món quà đầu tiên má dành cho chị em tôi là món nếp nổ rang đường. Má bắc chiếc chảo sắt to lên bếp, chờ cho chảo nóng già, mới trút nếp vô đảo đều tay, rồi má đậy nắp vung lại, không quên lấy tấm thớt me to và nặng để dằn lên trên. Tiếng nếp bắt đầu nổ lụp bụp. Ban đầu thưa, sau nhặt dần... rồi tiếng nổ liên tiếp hòa trộn nhau, rôm rả trong lòng chảo.
Chị em tôi thích nhất là lúc má giở nắp vung: một chảo bông trắng tinh, thơm lừng mùi nếp mới. Đứa nào cũng phồng mũi hít lấy hít để. Má trút chảo nếp ra thúng, lấy sàng tre để sàng sảy, bỏ phần vỏ trấu đi, giữ lại phần nếp nổ trắng tinh, nhẹ như bông trong chiếc thúng. Sau đó, má dùng chiếc chảo rang nếp để thắng đường. Khi đường tan hết, má cho chén gừng giã nát vào, khuấy đều rồi trút nếp nổ vào chảo đường, nhanh tay đảo đều cho đường thấm, lại đổ trở ra thúng cho mau nguội. Má tiếp tục đảo nếp trong thúng để những "bông hoa" giờ đã ngả vàng không dính vào nhau, mà tơi như lúc vừa nổ. Bây giờ, những bông nếp đã có vị ngọt của đường, vị cay nhẹ nồng ấm của gừng. Như vậy là chị em tôi đã có một món ngon để ăn dần nhiều ngày sau đó.
Vì má chỉ cho chút đường nên nếp nổ không ngọt gắt, trong vị béo bùi vẫn nguyên vẹn hương lúa mới. Món quà quê ngày ấy, nay đã rất xa, nhưng hương thơm vẫn còn thoang thoảng đâu đây...
Ngọc Trúc