Lạ là vì nó chỉ là những ống tròn, dài, một đầu to, một đầu nhỏ với chót lá non màu nâu nhạt, lại có gai tua tủa quanh thân, nhìn đã sợ, vậy mà ba bảo “Ăn ngon lắm đó con! Con mà ăn được, mai mốt đi theo ba ra bờ sông, ba chỉ cho cách hái”. Có lẽ một phần vì muốn được đi theo ba hái rau nên tôi chịu ăn loài rau lạ ấy. Nhưng có lẽ lý do lớn nhất khiến tôi thích món rau ấy là vì má tôi biết chế biến loài rau hoang dã ấy thành những món ngon nhớ lâu!
Má tôi rửa sạch rau, rồi má đem cắt khúc ngắn chừng 5 cm để muối dưa. Má gọi là dưa móp. Dưa chín sẽ ngả sang màu vàng nâu rất đẹp. Dưa này má còn trộn với chút đường, tỏi băm, rau răm xắt nhỏ. Sang hơn thì rắc thêm đậu phộng rang giã nhuyễn. Dưa móp trộn chấm với nước tương ăn thật ngon. Hôm nào nhà có cá kho, thịt kho nước dừa để chấm dưa thì phải nói là …tuyệt hảo.
Má còn xào rau móp với mỡ. Bữa nào sang, má cho thêm chút thịt bò hoặc thịt heo bằm vào, ăn rất ngon. Sau nầy nhà tôi… khá hơn, má còn trộn dưa móp với thịt luộc, tôm khô…rắc thêm chút hành ngò, hay rau răm…Thế là bữa cơm có thêm món mới, đưa cơm tới cuối bữa mà không ngán chút nào.
Vì tôi thích ăn rau móp, nên từ đó, mỗi khi có dịp là ba dắt tôi ra bờ sông. Có đi hái rau với ba rồi mới thấy thương ba đến xót lòng: Những bụi rau móp ven sông với đọt rau màu nâu nhạt tua tủa gai non vô hại ấy luôn nằm giữa những thân lá già với gai sắc nhọn. Muốn rút được đọt non rất khó tránh bị gai đâm chi chít vào tay. Nhưng thương con gái, ba đã không ngại gì việc đi hái rau. Cho nên hôm nay, khi ba má đã về cõi vĩnh hằng rồi, tôi vẫn còn thương hoài rau móp ven sông!
Ngọc Trúc