Đâu rồi hình ảnh đông đúc của những đứa con bên bữa cơm cá rau đạm bạc ngày nào? Hôm nay, trời lại mưa, ngồi trong căn phòng trọ chật hẹp, tôi bỗng nhớ da diết món bánh canh cua do chính tay mẹ nấu cho anh chị em chúng tôi ăn vào những buổi chiều mưa rỉ rả. Món ăn làm tôi ăn không biết no, không biết chán.
Ngày xưa, mỗi khi những cơn mưa nặng hạt vừa tạnh, mấy anh chị em chúng tôi cùng với ba ra ngoài đồng bắt cua. Những chú cua sau trận mưa liền chui ra khỏi hang, bò lên hoặc chạy men theo bờ ruộng. Và khi ấy, chỉ cần nhanh tay nhặt cua bỏ vào thùng, trong tíc tắc chúng tôi đã có đầy thùng cua mang về, "lập công" với mẹ. Vậy là chiều hôm sau cả nhà tôi sẽ được thưởng thức món bánh canh cua ngon tuyệt.
Ăn bánh cánh cua vào buổi chiều mưa, cả nhà cùng quanh quần bên nhau mới tận hưởng được hương vị độc đáo và ngọt ngào của món ăn này.
Gạo được ngâm qua đêm cho mềm và được mẹ cho vào cối xay thành bột. Chiếc cối xay cứ quay đều quay đều làm vỡ những hạt gạo tạo thành chất bột trắng tinh tựa như những dòng kí ức sáng trong cứ xoay tròn trong tâm trí của tôi. Còn cua được tách bỏ mai, rửa sạch và cạy gạch cua vào chén, mình cua bỏ vào cối giã nhuyễn.
Sau đó, mẹ lấy rây lược thịt phần cua giã nhuyễn để lấy nước nấu súp. Nồi nước cua được bắc lên bếp lửa riu riu trong lúc đó chị em tôi hăm hở nhào bột phụ mẹ. Khi nước súp đã sôi, hai chị em lăn bột vào xung quanh chai thủy tinh để mẹ xắt thành từng sợi mỏng.
Hơi nóng nồi súp khiến gương mặt mẹ hồng lên, ướt đẫm giọt mồ hôi. Thương mẹ chi lạ.
Khi chai bột cuối cùng được xắt xong, mẹ nhanh tay bắc chảo lên bếp, cho vào ít dầu ăn để phi thơm hành và gạch cua dậy lên mùi thơm phưng phức, nức mũi cả nhà. Rồi mẹ bỏ hành phi, ngò, hành lá tươi vào nồi bánh và nêm nếm cho vừa ăn.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nức của món bánh là ba biết phải làm gì. Ba nhanh chân bước xuống bếp, giã tiêu, xắt ớt tươi bỏ vào chén nước mắm trong và giúp mẹ nhắc nồi bánh lên bàn.
Nồi bánh nghi ngút khói thơm ngào ngạt làm cho ai nấy càng đói bụng và ứa nước miếng, réo nhau ngồi quanh bàn ăn. Mẹ mỉm cười, múc cho mỗi người một tô bánh thơm ngon. Cả nhà cùng hít hà. Tôi tranh với chị những cái càng cua kình làm mẹ phải mắng yêu.
Mưa đô thị càng khiến một đứa con xa quê, xa gia đình và xa chỗ ngồi bên bàn ăn sum họp gia đình nhớ với món bánh canh cua mẹ nấu.
NGUYỄN THỊ TẶNG