Em về thành phố nơi anh ở đã hai năm. Công việc thường nhật bận rộn chiếm hết thời gian của em, chỉ nhớ anh khi mưa về. Day dứt những mùa mưa kỷ niệm.
Đứa bạn thân của em thắc mắc: “Tại sao mi không tìm anh?” “Chẳng để làm gì!”.” Nếu là ta, ta đã tìm gặp, có thể chỉ để biết anh ấy như thế nào bây giờ..” Em đã không làm thế. Em biết em và anh bây giờ đều đã khác, chắc chắn là không còn trong sáng và thánh thiện như ngày mình có nhau, em không muốn thay thế hình ảnh của anh trong em ngày xưa bằng một hình ảnh bây giờ…
Em không cố quên anh những người khác thường hay dối lòng mình mà tỏ ra thế. Hôm qua, em xuống phố cùng một người, anh ấy hỏi em: “Em đang nghĩ gì?”. “Nhớ một người tình cũ”. Anh ấy thở dài, buồn bã….Em không ân hận với câu nói thật lòng nhưng em sợ phải nghe những tiếng thở dài. Và em băn khoăn, nếu là anh, anh có như thế không?
Em đã không trở về con phố nhỏ ấy trong mùa mưa được nữa, không còn đi ngửa mặt nhìn những vòm long não ngời xanh ánh ngọc để mặc mưa giăng sợi trên tóc, trên áo như ngày xưa…; Không còn nghe mẹ em cằn nhằn về “cái mùa ẩm ướt, chết tiệt” này nữa…Nơi thành phố đông đúc, những cơn mưa dường như cũng ồn ào và vội vã trong nhịp điệu công nghiệp. Những mùa mưa cũng đổi khác, em xếp NGÀY XƯA vào ngăn kỉ niệm đặt giữa miền nhớ và miền quên. Nhưng cho dẫu thế nào, em biết em vẫn rất yêu mưa và em vẫn rất yêu anh….
<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Ngân Huyền ( Hà Nội)
zuzi59
17:49 08/09/2010