MUỐN DÌA KỶ NIỆM
- Gửi ngày 06:53 27/09/2010
- 5 yêu thích | Bạn có thích không?
- Chia sẻ
- Bình luận
1.
- Nhà mày làm gì có cây khế ngọt, trái bự chảng như nhà tao
- Ừ, nhà tao không có khế nhưng nhà tao có ổi, có sơ ri mà mày hay qua nhà tao hái ăn. Mơi mốt đừng có qua nhà tao nữa nghe!
- Không cho thì thôi, bộ tao thèm qua lắm à? Xía…
Giọng nhỏ Mai chua lè và nét mặt nhỏ lúc đó nhìn là nó chỉ muốn nhảy chồm tới cào cho trầy hết mặt mày.
- Nhớ nghen, mơi mốt đám cưới chị tao, đựng có qua mà ăn chực và lụm pháo.
- Có thỉnh tao, tao cũng không qua…
Nói xong nhỏ liếc ngang liếc dọc ngúng nguẩy bỏ dìa, với tay bứt lá bông bụp quăng lại bay là đà trước mặt nó. Hàng dâm bụt gió thổi run run như chính nó vừa thấy mình làm điều gì ái nái, run run trong bụng và thắt thẻo quay dìa nhà.
2.
Hàng dâm bụt mấy ngày nay lặng thinh. Nó và nhỏ không ai thèm ra cái hàng rào mà mỗi trưa hai đứa hay ra đó ngắt lá có sâu cuộn tròn đi câu cá. Không ai làm lồng đèn bằng bông bụp, không ai hái bông bụp búp làm kèn thổi cho nhau nghe … Nghĩ trong bụng thôi mà buồn thiếu điều thúi ruột, không siêng cười, siêng nói như thường bữa. Nó chặc lưỡi, đứng dậy phủi đít và chạy te te về phía mé sông – nơi có cây khế de ra bến nước.
- Nay không đi đâu chơi sao mà ngồi đó xả đồ, siêng dữ vậy ta?!
Im lặng, nó tằng hắng.
- Hồi nảy mấy đứa rủ tui đi câu cá mà có một mình tui, tui làm biếng nên nói không đi, không biết có ai muốn đi không hén?
Nó vừa nói vừa cầm cây đập bèm bẹp lên mặt nước, thỉnh thoảng quất tót vào mé bờ làm con thồi lồi chết queo.
- Mày ác quá, giết nó mày sướng lắm hả, ác độc.
- Ơ, mày vô duyên, đụng chạm gì mày.
- Ừ tao vô duyên, đụng chạm gì. Tự dưng qua đây nói trổng trổng rồi còn này nọ, không ăn nhập gì hết ráo. Hứ …
Nhỏ kéo tay áo, bưng thau đồ đứng dậy ngoe ngoảy đi vào mé hiên phơi đồ. Nó thì đứng tần ngần nhìn theo, trên tay vẫn còn cầm cái cây, sẵn tay quất cái tót vào cành dâm bụt ngọt sớt. Lá đứt bay tả tơi … lòng nó lại tơi bời, sũng xịu lại quay dìa một mình.
- Tui đi câu cá nè, có ai đi theo hôn?
- Ủa vậy hả, tưởng …
- Tưởng gì?
- Tưởng mày bận nên không đi, làm tao ở nhà nảy giờ buồn gần chết.
- Mà có đi hôn ở đó leo lẻo?
- Đi chứ, tao hái một rỗ sâu bông bụp sẵn từ hồi sáng rồi, đợi tao xíu hén.
Nó xách cần, bịch sâu dắt lưng quần. Nhỏ thì xách cái sọt đựng cá, kẹp nách tấm vải mũ trùm che mưa. Hai đứa ùa về phía đồng thơm mùi lúa thì con gái, lúa đang đồng đồng - trinh nguyên và trong trẻo y như cái tuổi của tụi nó.
3.
- Quê mình giờ đã vào mùa lũ, nước đã ngập đồng. Hôm qua má tui gọi lên nói dìa ăn cá linh non, năm nay cá dìa nhiều lắm.
- Mùa này điên điển trổ vàng rực dọc ven bờ rùi hén! Sao tui thèm cái cảm giác được ông bơi xuồng chở tui đi hái bông điên điển quá ông à.
- Hay mai tui qua chở bà dìa dưới, rồi tui với bà đi hái bông điên điển về cho má nấu canh chua?
- Ờ, muốn dữ lắm nhưng dạo rày công ty nhiều việc quá dìa không đặng ông à.
- Sao giọng yếu sìu rồi? Thì hôm nào thư thả bà hú tui …
Nhỏ lặng thinh, tựa vào vai nhóc vẻ mệt mỏi. Nhóc thấy tim mình nhoi nhói, thương cho nỗi nhớ nhà và cả mớ công việc đang cuốn nhỏ theo nhịp sống hối hả ở đất Sài Gòn này. Buộc miệng nghe buồn huơ.
- Vậy mai tui dìa một mình, xách cá và bông điên điển lên rồi bà nấu cho tui ăn nhen.
- Ờ, dìa dưới nhớ bơi xuồng ra chỗ thường bữa mà hồi đó tui và ông hay ra đó hén, nhớ quá không biết. Phải chi ngớt việc thì tui dìa với ông …
- Ờ, tui hứa!
Mai nó sẽ dìa, mang cả nỗi nhớ của nhỏ dìa cùng. Sống xa nhà, tất bật với công việc ai cũng luôn khao khát tìm về chốn cũ. Thương lắm những tâm tình như nhỏ, muốn mà chẳng được Thèm sao những điều nhỏ nhặt nhưng vô tình cuộc sống cuốn nó đi…. Kỷ niệm và thực tại, mãi đấu đá với nhau, khi được lúc mất.
nguyetamuro
11:02 27/09/2010camtu
17:32 27/09/2010Đọc truyện anh hay quá, giọng văn chân chất, mộc mạc... cảm giác thích thú y như đọc truyện của Nguyễn Ngọc Tư vậy đó!
truongnqhuong
18:36 27/09/2010Em mới nghe
minhduy
21:13 27/09/2010doanhavt
14:34 28/09/2010