marry.vn dekor.vn baby.marry.vn

Search form

Đăng nhập  hoặc  Đăng ký thành viên

Bếp gia đình

Phở trong kí ức của tôi ♥

june167
Đầu bếp: june167

Đầu bếp tài năng

Tự nhiên muốn trở thành một bác sĩ ghê :X

june167 đã gửi 12 công thức món ăn & 1 bài blog

bạn đã thêm 0 công thức món ăn vào sổ tay

Nhắc đến ẩm thực Việt Nam người ta nghĩ ngay đến phở!
Phở đi vào tâm trí người Việt không đơn thuần chỉ là một món ăn mà còn là một truyền thống, một nét đẹp rất đỗi giản dị mà đáng quý.
Tôi với món phở Hà Thành có một kỷ niệm mà nhiều khi nhớ lại vẫn còn thấy ngại và "buồn cười".
Hồi nhỏ, bố mẹ đều rất bận rộn nên buổi sáng mẹ thường đưa tôi ra hàng phở đầu phố gọi cho một bát rồi hẹn nửa tiếng sau đến đón. Mặc dù đã nhẵn mặt với bác chủ hàng nhưng tôi vẫn rụt rè chọn cho mình một góc khuất nhất có thể trong quán. Hôm đó, quán phở thật đông khách. Bác chủ hàng nhanh nhẹn làm hết bát này đến bát khác. Rồi cũng đến lúc khách vãn, bác chủ quán nghỉ tay uống nước, nhưng lúc đó tôi vẫn chưa được ăn. Tôi nghĩ bụng chắc bác í nghỉ một chút rồi làm cho mình thì có gì phải vội chứ, và thế là tôi cứ ngồi im lặng trong góc khuất nhỏ đấy. Nhưng uống nước xong, bác lại quay ra nói chuyện với mấy cô bán hàng bên cạnh, và hoàn toàn không có ý định làm thêm bát nữa cho tôi. Đến lúc đấy, tôi mới nhận ra là bác hoàn toàn quên mất sự có mặt của tôi trong quán. Thông thường trong trường hợp này, bất kì ai cũng sẽ lên tiếng nhắc, nhưng tôi thì lại không làm được như thế, tôi cứ ngồi im lặng, dù rằng trong bụng đang đói cồn cào, dù biết là nếu mẹ đến đón mà chưa ăn xong nhất định sẽ bị mẹ mắng. Tôi nhút nhát thế đấy, tôi hi vọng bác chủ quán sẽ nhìn lướt qua và phát hiện vẫn còn một vị khách nhỏ trong quán của mình, nhưng bác hoàn toàn không để ý!
Tôi không nhớ nổi mình đã ngồi như thế trong bao lâu. Có thể bạn sẽ chép miệng và nói "Ôi dào, ăn muộn vài phút thì có hề hấn gì!". Cũng đúng, nhưng lúc đó tôi chỉ là một con nhóc 6,7 tuổi- chịu đói đồi với tôi đúng là cực hình! Đói quá, tôi đâm ra tủi thân, tự dưng nước mắt trào ra lúc nào không hay. Đúng lúc đó thì có một vị khách khác bước vào quán, một bác trạc tuổi mẹ tôi cũng đi ăn phở. Nhìn thấy một con bé đang sụt sùi nước mắt, bác í ngạc nhiên lắm nên quay ra hỏi bác chủ quán xem liệu có phải tôi bị...lạc không!? Đến bấy giờ bác chủ quán mới nhớ ra và rối rít xin lỗi tôi. Tôi chả còn tâm trí đâu mà nghe lời xin lỗi của bác, tôi chỉ thấy đói chết đi đươc. Dường như hiểu được tình cảnh khốn khổ của tôi, bác chủ quán nhanh chóng làm cho tôi một bát phở.
Và đến tận bây giờ tôi có thể nói chắc chắn rằng bát phở hôm đó tôi ăn là bát phở ngon nhất. Mùi thơm của các loại hành, rau quyện trong sự ngọt mềm của thịt bò, nước dùng đậm đà thơm mùi chanh, tỏi, ớt làm tôi ăn một lần mà nhớ mãi. Kể ra cũng lạ, hàng phở đấy tôi ăn suốt ngày mà không hiểu sao hôm đấy ăn lại ngon đến như thế. Không hiểu có phải do bác chủ quán cảm thấy có lỗi không mà bát phở lại...chất lượng hơn mọi hôm
Bây giờ, đi trên phố phường Hà Nội, khó mà có thể tìm được một phố nào không có ít nhất một quán phở. Tôi cũng ăn nhiều, từ quán phở vỉa hè, cho đến Phở 24, Phở Lý Quốc Sư, ... nhưng cũng chưa lần nào tìm lại được cái hương vị thơm ngon mà đã từng được nềm thử!
Có lẽ trong thưởng thức ẩm thực không chỉ cần những kiến thức tinh vi, mà đơn giản chỉ là tình yêu đối với món ăn thưởng thức và một chút tấm lòng của người đầu bếp! ♥

Các bài liên quan

Có 3 bài bình luận. Bạn có muốn tham gia không?

  • loctd

    loctd

    10:00 04/01/2011
    Lại nhớ hồi ở yamagata. Tìm mãi mà không thấy quán phở Việt nào, lúc đó sao mà thèm một bát phở quê hương đến vậy!
  • june167

    june167

    11:16 04/01/2011
    Cũng may là chưa phải đi xa đến thế bao giờ ^^
  • loctd

    loctd

    12:28 04/01/2011
    đi xa cũng có cái hay của đi xa ^^