Em vẫn nhớ ngày xưa mẹ vẫn nói với em rằng: “ Vắng đàn ông thì lạnh nhà, vắng đàn bà thì lạnh bếp”… Ngôi nhà có ấm áp hay không là nhờ căn bếp, nhờ những bữa cơm cả nhà quây quần…
Ngày mình còn yêu nhau, em đã “chinh phục” trái tim anh bằng những món ăn mà anh yêu thích… Ừ thì “con đường ngắn nhất đến trái tim đó chính là đi qua dạ dày” đúng không nhỉ?
Cuộc sống bao to toan và mệt mỏi nhưng lửa nhà mình chẳng bao giờ tắt. Những bữa ăn đoàn viên chính là lúc cả nhà bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện về cuộc sống…
Nhiều người cứ mải miết đi tìm định nghĩa hạnh phúc là gì mà không biết hạnh phúc chính là hành trình chúng ta đang đi chứ không phải là điểm đến… Đó đơn giản khoảnh khắc cả nhà cùng nhau vào bếp. Anh nhặt cho em mớ rau, cắm cho em nồi cơm, em đeo tạp dề trở thành bà nội trợ “ dễ thương nhất vịnh Bắc Bộ” như anh vẫn đùa. Anh bảo, anh thích nhìn khoảnh khắc em vào bếp, thích ngắm nhìn em trong vai trò người vợ đảm…
Ngày còn đi học, mỗi buổi cuối tuần em lại nhớ nao lòng những bữa cơm chiều mẹ nấu, rưng rưng mắt khi phảng phất đâu đây mùi bếp nhà ai đỏ lửa, thèm quay quắt được trở về ăn bữa cơm sum họp gia đình, khói lam chiều lẩn cả vào trong giấc mơ xa xứ…
Giờ có gia đình, em tự hứa với mình rằng dù công việc có bận rộn đến đâu thì em vẫn sẽ nổi lửa lên mỗi buổi chiều tối, vẫn sẽ có những mâm cơm ấm áp cho cả nhà sau ngày dài căng thẳng… Để mọi lo toan, mệt mỏi sẽ dừng chân nơi bậc cửa nhà mình….
Bạn hãy đăng ký hoặc đăng nhập để có thể bình luận cho chủ đề này nhé.